LÀM SAO ĐỂ THA THỨ


Dương Phú Cường
Không hiểu sao mình không thích người ấy! Có điều gì bất ổn giữa mình với họ. Chuyện rất bình thường ở cuộc đời mà đôi lần làm lòng ta đau nhói!

Không hiểu sao mình thương người ấy? Thích ở gần, thích chuyện trò, thích những cử chỉ thân mật, thích gắn kết! Vì sao kỳ lạ vậy? Khi vừa gặp là mình đã vui, người xưa gọi là họ có duyên với nhau?

Không hiểu sao mình ghét người ấy, mặc dầu họ không làm hại gì mình? Sự ghét thương nằm sâu kín trong lòng, như có sẳn từ muôn kiếp trước.
Không hiểu sao mình thù người ấy mãi trong lòng, mỗi khi nhớ đến thì lòng căm giận! Sự thù hận đầy ắp trong trái tim mình không thể nào xoá được?

Đó là sự ghét thương, đó là bảy thứ tình, gọi là thất tình. Ẩn sâu kín trong lòng người, thường tỉnh thức sẽ thấy nó thường hiển hiện. Đó là nơi cần chuyển đổi và tu sửa, là nơi sẽ trả lời trước Trời đất.

Dẫu với ai, Thiên Chúa đòi con “khi dâng của lễ nếu trong lòng còn giận bất cứ ai thì hãy để đó và đi làm hoà với anh em rồi hãy dâng lễ” nếu không chả ích lợi gì? Dâng lễ không quan trọng bằng hoà bình giữa anh em! Hoà trong lòng, trong tâm hồn chứ không phải hoà ở dấu chỉ bên ngoài. Vì Chúa biết bên trong mà không cần ngó bên ngoài, đừng lừa ngài như lừa nhân loại, ngài biết sự thật lòng nơi con người. Khó ở chổ đó! Nếu không thường thấy lòng mình thì không thể thay đổi được.

Trong đời vạn cảnh, biến ảo chao động, đảo điên…sự thù hận không dứt, ghen ghét đố kỵ không ngừng. Yêu thương, khinh ghét, ưa chuộng, tránh xa, ham thích…luôn thường biến hiện. Ai ngăn trở thì dẫn đến khinh ghét thù hận.

Sự thật người với người cũng ít khi dẫn đến thù hận sâu xa, nhưng thường xa lánh, tránh mặt … nhưng Thiên Chúa lại muốn con người đối diện nhau như: “Ta đói các ngươi không cho ăn, Ta khát các ngươi không cho uống, Ta mình trần các ngươi không cho mặt, Ta tù đày các ngươi đã không viếng thăm”, sự hiện diện thỏa mãn nhu cầu của anh em, chứ không phải chỉ có mặt là đủ. Khốn nổi là Ngài không có cho chúng ta loại trừ một số người mà con không ưa mà là tất cả, trong đó có bọn con cả đời không muốn gặp nữa? Than ôi khó quá Chúa ơi, e rằng không thể được!

Nếu không được thì Ta không biết ngươi?

Trời ạ, nghiệt ngã quá, khó khăn để vào Nước Trời quá.
Ngay đây chúng ta phải giải quyết: bằng cách nào để tha thứ cho kẻ thù ta?
Vì nếu không tha, thì dù xưng tội, dù tham dự thánh lễ, dù suy niệm Tin Mừng, dù có chức thánh, dù trọn đời trinh tiết, dù thề một vợ một chồng, dù ăn chay ngày thứ sáu hàng tuần, dù đọc kinh tối luôn luôn, dù làm giáo sĩ đạo cao đức trọng, dù cả đời không lăng nhăng với các bà các ông, dù năng lần hạt như mẹ Maria thường dạy…. Vẫn không vào được Nước Trời. 

Đọc thêm một câu Phúc âm cho chắc có đúng như thế không? Thưa thầy con phải tha mấy lần? Chúa nhìn con! sao con hỏi tha mấy lần? Khỏi đếm con ơi, đếm chi cho mệt, “bảy mươi lần bảy”, con biết làm toán nhân không con? Luôn luôn tha, con không còn cách khác.

Sự tha thứ nầy không phải cố gắng tha, không phải tha ở bên ngoài, không phải giả bộ tha làm dáng đạo đức, không phải tha để cho người ta khen đâu con ơi! Mà phải tha thứ tự trong lòng, nơi ấy có Chúa ngự và Ngài thấu hiểu lòng con! Con tha hay không, không có lừa Ngài được, vì Ngài ngồi cả ngày đêm ở đó, không bao giờ ngũ đâu mà tưởng ngài không biết! Như thế sự tha thứ trọn vẹn chỉ con với Chúa biết mà thôi, con chỉ nên biết Tâm mình là được rồi.

Sự tha thứ nầy không phải một ngày mà con tha thứ được, không phải cảnh này con tha được rồi mọi cảnh khác đều được, gọi vạn duyên đều thông đâu? Mà lúc hoàn cảnh nầy tha được, nhưng đến hoàn cảnh khác đành chịu! Nên phải đi trong đời, ứng hiện vạn cảnh lòng vẫn an bình thì mới tạm gọi nơi con không có lòng thù hận. 

Nhiều lúc với cảnh nầy lòng an nhiên, nhưng đến cảnh khác lòng như sóng gào, đêm nằm trong cảnh thanh tịnh của đêm trường mà trong tâm can như lữa cháy. Bởi vì sự thù hận chính là lữa, là sự cuồng, là hoả vô hình nung đốt tâm can, là lữa hoả ngục đó con để ý là thấy, thật hoả ngục ở tại tâm con rồi.
Như thế làm cách nào để tha thứ cho kẻ thù?

Trước hết kẻ thù chính là do tâm con hiện tưởng, nghĩ tưởng mà thành, thật ra có người gây cho con đau khổ, nhưng kẻ thù hiện trong con là do lòng con nghĩ tưởng mà thành. 

Nghĩ lâu ngày thành định tưởng là tư tưởng càng lúc càng kết chặt. 

Từ đây ngày đêm nung nấu để trả thù, dẫn đến hành động tổn thương kẻ thù của con, là con đã tạo định nghiệp, có nghĩa là từ hư vọng tạo thành tướng hiện dẫn đến nghiệp quả. Đã gieo gió rồi sẽ bão. Oan oan tương báo chừng nào mới hết sự thù hận. 

Nếu con nghĩ, nó là kẻ làm hại con, thì sự nghĩ ấy biến thành thực.
Nếu con nghĩ, sự việc ấy là Trời khiến nó làm cho con, để giúp con chịu, trả lại điều con làm từ trước. Nghĩ như thế nó là người làm ơn cho con. Mà thật, mọi sự trong đời hiện ra đều do từ Trời, do quy luật biến hiện đồng ứng, nên có trách thì con phải trách Trời mới đúng , vì sao con lại trách người?

Nếu nó do không biết mà làm hại con, thì con theo lòng từ bi, con phải thương nó nhiều hơn. Hành vi hại người, làm cho chính nó khốn khổ chứ không phải con? Hiểu như vậy con phải thương nó nhiều hơn mới đúng lời Thiên Chúa đã dạy cho con. Đức Phật ngài cũng dạy như thế! Con theo ai mà làm khác được?

Sự ác hiện ra trong đời con, nếu con nghĩ đây là cơ hội đền bớt những điều xấu ác, mà chính mình đã vô tình hay hữu ý làm hại con người. Thì điều kẻ khác hại con lại chính là điều lợi. Con không dám cầu nó đến, nhưng khi nó đã đến con hóa giải bằng cách nhận và thương. Phương cách nầy đã làm con ở trong Nước Trời lập tức, lợi quá phải không? Con chọn cách nào?

Để tha thứ cho kẻ thù con phải trở vào tâm của mình, con phải trở lại với lòng con, hay con phải gặp Thiên Chúa thật ngự nơi lòng con, chứ con đừng chạy ra ngoài, đừng dùng trí óc suy tưởng, đừng dùng kinh nghiệm để giải quyết nó. Vì lỗ quá, phi lý quá con không giải nỗi nó đâu?

Như thế giải quyết sự tha thứ bằng cách trở lại với lòng mình và gặp Thiên Chúa đích thực. Người ta thường nói “chư thiên độ trì” hay “đồng thanh tương ứng” hay “không có Ta các con chẳng làm gì được”… việc nầy rất khó mà khi đã có Thiên Chúa trợ giúp và với lòng con thực muốn tha thứ thì mới làm được, một mình Thiên Chúa cũng đành chịu, một mình con cũng chào thua! Con có thấy như vậy không? 

Trở lại với lòng mình chính là tâm thức cầu nguyện, càng trở lại nhiều con càng có sức mạnh, càng mạnh con mới làm được sự tha thứ chân thành. Đi đường ấy lợi hơn đi kiểu tính toán trần gian.
Khi hạnh phúc òa đến, con sẽ hiểu rằng sự tha thứ đã hiện thực, khi chưa có hạnh phúc, con hãy cầu nguyện nhiều hơn. 

Dương Phú Cường